NGUYỄN ĐÌNH NGHĨA

Sáo trúc – Chi (di) và Hu

 

Hai ống sáo trúc sáu lỗ bấm Transversal đã được khai quật từ năm 1978 Thời kỳ Chiến Quốc (475-221 BC) lăng mộ của Marquis Yi,hoàng đế của nước Zeng, người đã mất năm 433BC.


Cả hai loaị sáo đều có năm lỗ sáo giai điệu và một lỗ huyệt khẩu đặt ở góc 90 độ, cộng thêm một lỗ thông hơi.Sáo có thể chơi năm cung với một cung chromatic.


Cuối đuôi ống sáo là 30.2cm dài với đường kính 1.7cm. Đầu ống gần miệng lỗ thổi là bị nút chặn trong khi đầu kia là còn mở. Kiểu này được gọi là sáo Chí trong thời cổ đại, và Di ở Trung Quốc hiện đại.


Sáo khác trên đầu trang là 29.3cm dài, với đường kính 1.9cm. Được biết đến lịch sử tên gọi là Hồ(Hu), kiểu này sáo có cả hai đầu bị nút chặn. Marquis Yi's Hồ là sáo duy nhất của loại hình này ngày trước khi nhà Tần(Qin) (221-206 BC), khi triều đại thống nhất của Trung Quốc. Nhạc cụ Sáo Hu khám phá ra trong lăng mộ Marquis Yi's, Hồ (Hu) đã chỉ được biết đến trong các tài liệu lịch sử


Chủ sở hữu của hai sáo là vua một nước nhỏ gọi là Tăng (zeng), bị xâm chiếm bởi hàng xóm hùng vĩ ,Vua nhà Chu, và đã được cống triều đến một nước cấp dưới trong thời kỳ Chiến Quốc. Như cai trị trong thời gian, dài Marquis Yi đánh giá cao âm nhạc . Ông rõ ràng duy trì một dàn nhạc tòa án rất lớn trong cuộc sống của mình. Lăng mộ của ông là một nhà kho tàng âm nhạc tuyệt vời. Hai loại sáo đã được khai quật cùng với nhiều nhạc cụ khác, bao gồm một bộ 62 mãnh Chuông nối tiếp



Việc phát hiện ra các loại sáo Jiahu và sáo xương Hemudu, cũng như sáo trong lăng mộ Marquis Yi', giả thuyết trước đó cho rằng sáo, có nguồn gốc từ Trung Á


Các tài liệu đầu tiên của Trung Quốc là sáo Chí, xuất hiện thời nhà Chu (1122-221 TCN) trong sách biên niên sử của nhà Lữ. Tương tự, sáo Hồ(Hu) lần đầu tiên xuất hiện trong thơ nhà Chu.Hệ thống phân loại của nhà Chu,sáo trúc được xem như nhạc cụ làm bằng gỗ . Tre đã trở thành vật chất của sự lựa chọn cho sáo trên vật liệu khác như đồng ,do sự phong phú và dễ làm để làm . Sáo có trong thời Chiến Quốc, loại sáo Transversal làm bằng đồng với bảy lỗ giai điệu trong bộ sưu tập tư nhân Trung Quốc tại Mỹ


Trong thời nhà Hán (206 TCN-220 AC), âm nhạc cho sáo ngang được nhập từ Trung Á. Khi âm nhạc Trung Á được chấp nhận rộng ở vùng trung tâm của Trung Quốc, các Hengdi hay sáo ngang cũng đạt được phổ biến nhiều hơn nữa.


Hai ống nhạc cụ Hengdi thời nhà Hán được khai quật tại Mawangdui, Trường Sa (Changsa), tại tỉnh Hồ Nam (Hunan)có sáu lỗ ngón tay và có thể chơi bảy note cộng với hai tông chromatic. Không lâu sau khi nhà Hán, để mở rộng thêm tính linh hoạt của sáo đã dẫn đến việc sản xuất mười lỗ sáo có khả năng chơi chromatic. Trong nhà Đường (618-907) sự phát triển quan trọng nhất trong lịch sử của Di là màng của tế bào (màng lụa), mặc dù nó đã không đạt được phổ biến ngay bấy giờ